Tầng 9, 154 Nguyễn Thái Học, Đống Đa, Hà Nội
0832.400.600
CÂU CHUYỆN VỀ SỰ RA ĐỜI CỦA POLARIS

Thất bại to lớn đã làm thay đổi cuộc đời tôi.

Với mục tiêu trở thành bác sĩ, tôi đã dự thi vào khoa y của một trường đại học quốc gia. Trong khi bạn bè cùng trường cấp ba của tôi lần lượt đậu nguyện vọng 1, thì tôi đã thất bại. Do khá tự tin về việc học của mình nên khi thất bại trong kỳ thi, tôi như bị sét đánh ngang tai. Tuy nhiên, thất bại này có thể nói là bước ngoặt lớn dẫn tôi đến Polaris. Sau khi thi trượt, tôi đã không thể vào được ngôi trường yêu thích như nguyện vọng ban đầu và khiến bố mẹ phiền lòng. Nhưng tôi không hối hận vì sau đó đã có những người bạn tốt ở trường đại học và giờ đây có cuộc sống đầy ý nghĩa mỗi ngày. Tôi đã học được thêm nhiều điều mới sau những tháng ngày nỗ lực thi cử. Đó là một bước đột phá, hay nói cách khác là thử thách vượt qua giới hạn bản thân. Phá bỏ bức tường mà mình đã nghĩ rằng khó có thể vượt qua, tích lũy thật nhiều năng lượng và tạo ra một phiên bản mới của chính mình, tất cả những điều đó, tôi nghĩ đều cực kỳ quan trọng. Sau cùng, tôi luôn tâm niệm rằng, nếu bản thân mình không thể tự vượt qua được rào cản giới hạn của chính mình thì chắc chắn cũng không thể thực hiện được những ước mơ và mục tiêu của cuộc đời.

Cảm nhận về hành trình con đường sự nghiệp từ thời làm bác sỹ ngoại khoa tim mạch.

Sau khi vào khoa y, tôi chăm chỉ học tập, với niềm tin rằng đã là bác sĩ thì phải điều trị được toàn bộ vấn đề trên cơ thể con người. Năm 1996, tôi bắt đầu công việc ở khoa ngoại của một bệnh viện đại học – nơi tiếp nhận các ca phẫu thuật tim, phẫu thuật tiêu hóa, phẫu thuật nhi và phẫu thuật hô hấp. Tôi đã hạn chế cả thời gian ngủ để ngày thì phẫu thuật còn tối thì điều trị hậu phẫu, học tập và nghiên cứu. Tuy nhiên, đến một ngày, tôi bỗng thoáng nghĩ một bác sỹ phẫu thuật như tôi, ngay cả khi làm việc chăm chỉ hết sức thì số người mà tôi có thể cứu sống một năm cũng chỉ là 365 người, như vậy không biết sau này tôi còn cứu được bao nhiêu người nữa trong cuộc đời… Tất nhiên, đó vẫn luôn là một công việc tuyệt vời, những ca phẫu thuật tim được thực hiện bởi đội ngũ hơn chục người, và thực sự có rất nhiều bác sĩ giỏi. Nhưng liệu còn có việc gì đó mà chỉ mình tôi làm được? Trong lòng tôi bắt đầu bùng lên suy nghĩ như vậy.

Bà tôi bị tai biến nằm liệt giường. Tôi bắt đầu hiểu được các vấn đề liên quan đến phục hồi chức năng và chăm sóc dài hạn.

Tôi được bà chăm sóc từ nhỏ. Đột nhiên một ngày tai biến xuất huyết não khiến bà phải nằm liệt giường. Vậy mà tôi không thể tìm được một bệnh viện hay cơ sở nào có thể giúp được cho bà. Thế là tôi bắt đầu nghĩ về việc mình có thể làm gì đó chăng và tôi quyết định nghỉ việc ở bệnh viện trường đại học, chuyển từ bác sỹ phẫu thuật tim sang bác sỹ chuyên về phục hồi chức năng.

Điều tôi nhận ra được sau khi công tác tại bệnh viện phục hồi chức năng là bệnh nhân về nhà sau thời gian điều trị cấp tính không có được cơ sở ngoại trú phục hồi chức năng nào tiếp nhận. Đây cũng là một trong các vấn đề của hệ thống y tế Nhật Bản. Tôi không thể tưởng tưởng được tình trạng có rất nhiều người cần phục hồi chức năng nhưng không có nơi tiếp nhận, và trở thành “những người tỵ nạn” không nơi nương tựa. Sau khi nằm viện một thời gian do bệnh tật hoặc chấn thương, bạn sẽ bị buộc phải xuất viện. Những người gặp khó khăn trong cuộc sống sinh hoạt tại nhà có thể dùng bảo hiểm chăm sóc sức khoẻ để vào bệnh viện chuyên điều trị mãn tính, cơ sở chăm sóc sức khoẻ người già hay viện dưỡng lão. Trong trường hợp nào thì bạn cũng không còn môi trường phục hồi chức năng hiệu quả nữa. Có trường hợp đúng ra bạn vẫn có thể đi lại được nhưng do cơ sở sợ không an toàn mà dùng xe lăn dẫn đễn tình trạng khả năng đi lại giảm dần, rồi phải nằm liệt giường. Cứ thế, bạn sẽ đánh mất quyền được khoẻ mạnh. Tôi đã nhận ra những vấn đề trong lĩnh vực này là rất lớn và có tác động lên cuộc sống của rất nhiều người.

Tình trạng này cứ mãi thế sao… Tôi quyết tâm phải mở một cơ sở riêng của riêng mình.

Chả có lẽ chỉ vì vấn đề của hệ thống y tế mà phải bỏ cuộc sao? Trong khi hiện nay, trên toàn nước Nhật Bản còn có rất nhiều người, nhiều gia đình dù rất có nhu cầu hồi phục sức khoẻ nhưng đang gặp khó khăn do không thể tiếp cận dịch vụ phù hợp. Tôi nghĩ việc tạo ra một xã hội là nơi mọi người có thể sống khoẻ, sống tốt trong một cộng đồng mà họ quen sống mới là điều quan trọng với thế giới này. Từ đó, bất cứ ai cũng có thể thoải mái, thư giãn nhất trong chính ngôi nhà, khu phố của riêng mình. Mong ước chung của tất cả mọi người chẳng phải là một cuộc sống được ở bên những người thân yêu càng lâu càng tốt, cùng nhau ghi lại những kỷ niệm quý giá cùng gia đình và bạn bè của mình sao? Tôi không chấp nhận được việc bao người phải từ bỏ ước mơ đó chỉ vì hoàn cảnh bó buộc. Tôi muốn làm một điều gì đó, muốn cả ngành này phải thay đổi, và thấy chỉ có cách tự mình làm. Và cuối cùng, vào năm 2001, tôi đã thành lập một phòng khám chuyên về phục hồi chức năng cho bệnh nhân ngoại trú ở Takarazuka, trên chính mảnh đất nơi tôi sinh ra và lớn lên.

Mỗi ngày, tôi vẫn miệt mài tìm kiếm những điều có ích giúp cho việc hỗ trợ tự lập.

Với mục đích để bằng bảo hiểm chăm sóc sức khoẻ cũng có thể được phục hồi chức năng ở mức tương đương hoặc cao hơn điều trị y tế, chúng tôi đã mở cả trung tâm phục hồi chức năng ngoại trú và sớm được lấp đầy công suất. Từ khi nhận ra còn nhiều người đang gặp khó khăn như vậy, các suy nghĩ trong tôi lớn dần và biến thành niềm tin vững chắc. Tôi đã áp dụng mọi thứ có thể mang lại hiệu quả. Tôi luôn để ý tìm tòi, quan sát, thử nghiệm những gì hiệu quả hơn trong hỗ trợ tự lập cho người sử dụng dịch vụ. Tôi không quản ngại điều gì, thường xuyên đi thăm quan các cơ sở khác và tham dự các hội thảo.

Và kết quả, chúng tôi đã đưa vào áp dụng phương pháp phục hồi chức năng tích cực, tất cả nhờ duyên gặp gỡ với Giáo sư Takahito Takeuchi. Đó là một hệ thống lý thuyết cho phép người cao tuổi vận động các cơ trên toàn bộ cơ thể một cách cân bằng, thoải mái và an toàn theo ý muốn của họ. Có thể thấy, sự khác biệt của phương pháp này với quá trình phục hồi thông thường có trên nhiều mặt và hiệu quả cũng rõ ràng. Phương pháp này tạo ra mức độ cải thiện cao và hơn nữa, có thể được vận hành chủ yếu bởi điều dưỡng viên. Từ những cuộc gặp gỡ này, ước mơ của tôi đã có một bước tiến dài.

Nguyện trở thành ngôi sao dẫn đường.

Nhật Bản đang tiến đến một xã hội siêu già với tốc độ chưa từng thấy trên thế giới. Nếu chúng ta không tạo ra được những cách thức để ngày càng nhiều người khoẻ lại thì chắc chắn các vấn đề xã hội già hóa và an sinh xã hội trong tương lai sẽ không thể giải quyết được. Chúng tôi luôn có niềm tin rằng sự có mặt của Trung tâm chăm sóc ngoại trú Polaris là cần thiết và không thể thiếu để có thể hiện thực hóa tầm nhìn thay đổi phúc lợi của người cao tuổi ở Nhật Bản. Đó là cung cấp dịch vụ hỗ trợ tự lập cho những người thực sự cần. Độc đáo, khác biệt, không thỏa hiệp và không bao giờ hài lòng với hiện tại là những điểm căn bản mà chúng tôi luôn đề cao, đồng thời giữ một tinh thần làm việc nghiêm túc, chân thành. Cùng với những đối tác và đội ngũ nhân viên có chung chí hướng, đồng cảm với tinh thần trên, chúng tôi đã và đang hướng tới những mục tiêu xa hơn trong tương lai.

Khẩu hiệu của Polaris là “Vững bước trên chính đôi chân của mình”. Từ bây giờ về sau, chúng tôi sẽ tiếp tục đón nhận những thử thách mới vì một tương lai có thể thay đổi tốt đẹp hơn bằng việc vận động của chính bản thân mỗi người.