Cuộc sống đang tự do thoải mái bỗng chốc trở thành cuộc đời tựa như chim trong lồng.
Cuộc sống thật tuyệt vời biết bao khi được sống tự do thoải mái, ăn những thứ mình thích, uống rượu, hút thuốc tùy ý… Thực ra tôi đã trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy khoảng một năm trước, cho tới khi bị ngã quỵ vì xuất huyết não. Từ đó, tình trạng xuất huyết não nhẹ cứ lặp đi lặp lại và sau lần cuối cùng thậm chí tôi đã không thể tự đi lại dù chỉ vài mét. Lúc đi tắm hay khi đi ngủ tôi đều phải nhờ người khác giúp đỡ, đương nhiên vì thế mà cuộc sống bị đảo lộn, không còn được như trước nữa. Đó là điều khổ sở nhất mà tôi phải đối mặt. Cuộc sống đang vốn thoải mái, tự do tự tại, bỗng một ngày nọ biến thành cuộc sống như bị cầm tù. Thật sự, không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong cuộc đời mình.
Theo quy định, bệnh viện tôi được đưa đến cấp cứu chỉ lưu giữ tôi trong tối đa 3 tháng. Sau khi xuất viện, tôi được công nhận ở tình trạng sức khoẻ cần được chăm sóc và được đưa vào điều trị nội trú tại cơ sở phục hồi chức năng. Mặc dù khi ở bệnh viện, có người bảo tôi từ bỏ việc đi bộ đi, nhưng may thay nhờ sự tận tình của mọi người ở đó, tôi đã bình phục đáng kể sau 3 tháng. Không lâu sau đó tôi đến Polaris.
Một môi trường mà bạn có thể vừa tiếp nhận dịch vụ phục hồi chức năng vừa có thể khích lệ nhau thì thật là thoải mái, dễ chịu.
Lý do chính mà tôi đến đây là để “lấy lại một cơ thể có thể đi làm trở lại”. Với các buổi tập phục hồi chức năng tích cực hai lần mỗi tuần, bằng cách vận động từng phần khác nhau của cơ thể, tôi nhận ra rằng mình đã có thể làm những điều mà trước đây không thể làm. Khi cảm nhận được hiệu quả tập luyện, chắc chắn bạn sẽ thấy mọi thứ thú vị hơn. Nói như vậy mới nhớ, từ khi đến Polaris, số lần tôi đi ra ngoài đã tăng lên đáng kể. Bây giờ tôi có thể lái xe ô tô, tôi cảm thấy đang dần lấy lại cuộc sống tự do trước đây.
Bên cạnh đó, thời gian trước tôi còn bị tình trạng khó đi vào giấc ngủ, nhưng sau khi tập luyện, giấc ngủ cải thiện, tôi đã có thể ngủ ngon hơn trước nhiều. Cho đến bây giờ, tôi nghĩ, thật đáng khích lệ cho những người bạn tôi ở đây, khi họ bắt đầu dần làm được những điều mà trước đây không thể làm được, và sẽ thật thoải mái tập luyện trong môi trường mà ta vừa có thể phục hồi chức năng vừa có thể động viên nhau cùng cố gắng
Điều mà bản thân tôi cảm nhận được chính là những lời nói ấm áp của những người đã luôn ủng hộ tôi.
Tuy bị ngã nhưng sau đó tôi đã không ngừng việc uống rượu và hút thuốc. Bình thường thì một khi bác sĩ đã can ngăn đáng nhẽ tôi cũng nên dừng lại, nhưng lúc đó tôi cũng phản ứng hơi nổi loạn chút (cười). Thế nhưng, lúc mà tôi biết rằng có rất nhiều người xung quanh đang lo lắng cho mình, tôi đã quyết định phải thay đổi. Hơn hết, khi cô y tá thường chăm sóc tôi rất chu đáo tại bệnh viện nói rằng “Ông còn muốn nhìn thấy tôi nữa không?” tôi đã thấy xúc động. Một số đồng nghiệp của tôi tại nơi làm việc thì hay hỏi tôi “Khi nào anh sẽ trở lại thế?” Những gì bản thân tôi có thể cảm nhận chính là lời nói ấm áp của những người đã ủng hộ tôi. Điều đó đã chuyển thành mục tiêu của tôi để “lấy lại một cơ thể có thể đi làm trở lại.”
Cho dù cơ thể không còn khoẻ được như lúc trước, sau tất cả, tôi vẫn muốn sống một cuộc đời có những người bạn ở bên.
Đối với một người đàn ông, thật hạnh phúc khi có một nơi để làm việc. Vì những người đồng nghiệp ở nơi đó chính là những người bạn đồng hành quí báu trong đời. Bạn có thể không mang được hành lý nặng nhưng những việc như thế đã có người trẻ tuổi bên bạn hỗ trợ. Từ giờ trở đi, với cái nhìn của một người làm công tác giáo dục, tôi muốn tư vấn cho nhiều bạn trẻ còn tràn đầy sức sống. Có thể không còn được như khi còn hoàn toàn mạnh khoẻ, nhưng sau tất cả, tôi muốn sống một cuộc đời luôn có bạn bè, đồng nghiệp xung quanh. Nếu sức khỏe là con đường tắt để đạt được ước mơ đó, thì thử thách nào tôi cũng sẽ chịu. Vì thế, xin lỗi mọi người ở Polaris nhé, tôi vẫn cần đến sự giúp đỡ của các bạn thêm chút nữa (cười)