“Chấm hết rồi”. Đây là từ đã lướt qua đầu tôi rất nhiều lần.
Đó là một sự kiện đột ngột làm thay đổi cuộc đời tôi khi mọi thứ đang thuận buồm xuôi gió. Ngay sau khi nghỉ hưu ít lâu, tôi bị ngã ở nhà và được đưa đến bệnh viện gần đó. Sau khi mổ ở bệnh viện tỉnh, khi tỉnh dậy, bác sĩ báo tôi mắc bệnh “cốt hoá dây chằng dọc sau”, một loại bệnh tiến triển. Khi đó tôi không ý thức được mình đang được cho biết điều gì nhưng nhận ra một điều là cơ thể không còn lắng nghe theo ý tôi nữa. Kết quả là, tôi đã phải nằm viện khoảng 3 tháng nhưng buộc phải xuất viện ngay sau khi tập đi được ít ngày.
Di chứng sau phẫu thuật ngày càng nặng hơn, chỉ cần ngồi vào ghế là tôi đau khủng khiếp như có hàng nghìn mũi kim đâm vào xương trên toàn thân. Tay và chân của tôi không cử động được như tôi muốn. Ngay cả khi tôi cố gắng vẽ bức tranh yêu thích của mình, thậm chí tôi còn không thể cầm bút vẽ… Ý nghĩ “thôi xong, chấm hết rồi” liên tục lướt qua đầu tôi. Cảm giác tuyệt vọng đến mức độ đó chắc sẽ không bao giờ muốn lặp lại. Rồi tôi được người quản lý sức khoẻ đề xuất về dịch vụ của Polaris.
Tôi muốn được vẽ tiếp những bức tranh đầy sức sống như ngày xưa.
Lúc mới nghe về Polaris, tôi đã hiểu lầm rằng nơi đó chỉ có những người bị sa sút trí tuệ đến tập, thế nên tôi đã định từ chối. Tuy nhiên, khi đến tận nơi mục kích sở thị, tôi thấy có cả những người bị bệnh nan y, bại liệt đang phục hồi chức năng, vì thế, tôi quyết định vừa tham gia vừa nghe ngóng thử tình hình xem thế nào. Sau một thời gian, những hình dung của tôi lúc trước bắt đầu thay đổi. Tôi bắt đầu nhận ra rằng cơ thể mình đang chuyển động từng chút một.
Hồi mới đến Polaris, tôi không thể bước đi cũng gần như không thể với nổi tay ra, chính vì vậy khi được xem những đoạn phim so sánh cảnh tôi đi bộ khi mới vào đây và cảnh sau ba tháng, tôi thật sự phấn khích lắm, cảm giác đó không bao giờ tôi quên.
Một điểm đến diệu kỳ, một nơi có thể giúp bạn thực hiện những gì bạn cho là không thể.
Những ngày tiếp theo ở Polaris, tôi tiếp tục rèn luyện cơ bắp với các buổi tập sức mạnh, bây giờ tôi đã có thể tô màu cả một bức tranh lớn, điều mà trước đây không thể làm do cánh tay tôi không nhấc lên cao được. Đến ngay cả việc đeo túi chéo qua vai, phải tự đưa qua đầu tôi cũng đã có thể tự làm. Thực sự, Polaris là một nơi kỳ diệu, một nơi giúp bạn có thể thực hiện được những thứ trước đây bạn không thể nếu không biết đến nơi này. Khi tập luyện, tôi chưa bao giờ cảm thấy đau đớn hay điều gì tương tự bởi tất cả nhân viên ở đây luôn theo dõi tình trạng thể chất của tôi và lựa cho tôi những bài tập tốt, phù hợp nhất. Cuộc gặp gỡ với Polaris đã giúp tôi lấy lại một tương lai tươi sáng.
Tôi muốn thực hiện ước mơ được cùng vợ thực hiện chuyến du lịch châu Âu yêu thích một lần nữa.
Tôi từng là giảng viên nghệ thuật tại nhiều trường trung học và đại học ở vùng Kansai. Năm 1988, tôi mở một cơ sở giáo dục chuyên môn với tên Học viện Giáo dục Thiết kế tại thành phố Osaka và từng giảng dạy ở đó. Đến tháng 7 vừa qua, để kỷ niệm sinh nhật lần thứ 77 của mình, tôi quyết định tổ chức một cuộc triển lãm cá nhân trưng bày hơn chục tác phẩm mà tôi đã vẽ từ khi tới Polaris. Không bao giờ tôi nghĩ được với tình trạng cơ thể này, mình còn có thể mở được triển lãm cá nhân thêm lần nữa như thế, điều đó khiến tôi thực sự rất xúc động. Tôi muốn tiếp tục vẽ, và tôi đang vẽ những tấm bưu thiếp nhỏ. Vì chưa bao giờ vẽ trên mảnh giấy nhỏ như vậy, nên tôi vẫn đang phải luyện tập thêm. Tôi cũng muốn thực hiện ước mơ thực hiện chuyến du lịch yêu thích đi châu Âu với vợ tôi, người đã chịu nhiều lo lắng vì tôi.
Cho đến giờ vợ vẫn luôn là người ở bên cạnh tôi, trong mọi hoàn cảnh, vì thế tôi cảm thấy nợ cô ấy rất nhiều. Có những lúc, tôi cũng tự hỏi không biết mình còn có thể nỗ lực thêm được không. Sau tất cả, tôi có niềm tin rằng miễn có mọi người ở đây, tôi sẽ có thể sống nốt phần đời còn lại của mình một cách tích cực và tươi sáng.