Tầng 9, 154 Nguyễn Thái Học, Đống Đa, Hà Nội
0832.400.600

Khách hàng: Yoshida Shigekiyo

Người vợ trước mặt đang nắm tay tôi, nhưng…

Không thể ngờ rằng người vốn tự tin về sức khỏe như tôi lại bị ngã quỵ vì bệnh nhồi máu não. Tôi thường thức dậy trước khi mặt trời mọc mỗi sáng và miệt mài bán cá ở khu chợ trung tâm náo nhiệt. Sau giờ làm việc, tôi có thói quen đi cafe với bạn bè. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tận hưởng những ngày bình thường như thế với gia đình cùng vợ và 6 đứa cháu. Tuy nhiên, những ngày đó đã sụp đổ trong tích tắc. Tôi chỉ nghe được gọi tên, rồi không thể nghe được những gì người ta nói sau đó. Tuy nhiên, không khí ấm áp mà tôi chỉ cảm nhận được ở một nửa cơ thể khiến tôi nhận thức rõ rệt về căn bệnh của mình.

Và tôi chợt nhận ra, người vợ trước mặt tôi chắc chắn đang nắm tay trái tôi, nhưng tôi không cảm nhận được hơi ấm. Tôi không có cảm giác gì khi cháu tôi sờ vào mình hay tay mình chạm vào ga trải giường. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi thực sự đã bị sốc. Sau một thời gian, tôi bắt đầu phục hồi chức năng tại cơ sở điều trị vì tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của người thân. Sau khi rời khỏi cơ sở điều trị, tôi đã biết đến Polaris nhờ sự giới thiệu của bác sỹ.

Khi cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, trong tôi loé lên ước nguyện chưa từng nghĩ đến.

Khi đến Polaris, tôi còn không thể đi bộ và phải ngồi xe lăn. Tuy nhiên, tôi thực sự biết ơn vì đã được các nhân viên nơi đây đưa đón hàng ngày. Thực tâm tôi không muốn làm phiền gia đình mình chút nào… Tuy trong lòng cảm thấy ý chí và thể xác giống như bị tách rời, nhưng những nụ cười rạng rỡ và những lời nói quan tâm bình dị ở đây đã khiến tôi cảm động. Vì vậy mà từ lúc nào tôi đã yên tâm giao phó sức khỏe của mình cho nơi này. Cũng do đã vin tựa cả vào cánh tay của những nhân viên đã nâng đỡ hỗ trợ mình mà tôi không ngờ rằng một ngày nào đó mình có thể rời bỏ cánh tay đó. Nhưng một thoáng sau, tôi bàng hoàng nhận ra mình có thể đứng một mình.

Không nghi ngờ gì nữa, đó là nhờ vào những buổi tập phục hồi chức năng tích cực mà tôi đã thực hiện theo tốc độ phù hợp trong nửa năm. Khi cảm nhận có một sự thay đổi trong cơ thể mà chính tôi còn không hiểu, tôi đã có một ước mong mà trước đây chưa từng nghĩ đến. Tôi muốn đi bộ được. Tôi muốn có thể đến và dắt tay đứa cháu của mình đi mà không cần dùng gậy. Sau cùng, trước mặt cháu mình, tôi muốn là một ông nội khỏe mạnh như xưa.

Cảm giác “đi bộ” mà tôi đã từng mơ ước.

Khi tôi cảm nhận được tác dụng của phục hồi chức năng tích cực mà trước đây tôi chưa nhận thấy, tôi bắt đầu nghĩ rằng mình có thể làm được nhiều hơn thế. Có lẽ vì cảm giác tích cực như vậy nên tôi đã buông tay vịn để tập đi dưới sự quan sát của nhân viên. Rồi từng bước, từng bước, chân tôi dần di chuyển được theo ý muốn. Cảm giác “đi bộ” mà tôi mơ ước cũng giống như khi tôi đang còn khoẻ mạnh đứng bán hàng. Bây giờ tôi đã có thể tự đi vệ sinh một mình, có thể làm được ngày càng nhiều việc, và từ lúc nào đó, tôi còn có thể cùng cháu đi dạo bộ. Và bây giờ có khi tôi đi bộ được trong cả một giờ đồng hồ. Các cháu tôi lớn rồi, đứa lớn nhất bắt đầu chơi đá bóng. Có điều nó không chơi với tôi mà hay kêu “Nguy hiểm đó, ông lùi qua bên kia đi ạ”. Nếu có thể, tôi muốn được thử sức với bóng đá.

Nhìn thấy ánh sáng trong cuộc đời.

Bây giờ tôi trực trên con đường đến trường tiểu học của cháu tôi, và thực hiện công việc vẫy cờ hướng dẫn cho các cháu qua đường, ba lần một tuần. Dường như chỉ khi được thấy những nụ cười rạng rỡ và giọng nói “con chào ông” của các cháu nhỏ vào mỗi buổi sáng, tâm hồn tôi như được trẻ lại. Có đứa còn giơ tay lên để đập tay với tôi. Mỗi lần như vậy, tôi đều có thể cảm nhận được hơi ấm của mọi người. Tôi sẽ tiếp tục vẫy cờ miễn là tôi còn khỏe mạnh để đứng đây. (Chỉ vào bức tường của văn phòng) Bức tranh trên tường kia có tên là “Ánh nắng sớm ở khu phố số 6”. Tôi đã vẽ khoảnh khắc mặt trời mọc đó bằng chính những thỏi màu mà con gái tôi mua tặng cho tôi khi bị bệnh. Nói thật là trước khi bị bệnh, tôi còn chưa bao giờ vẽ nổi một bức tranh nào. Có những thứ tôi đã mất đi, có những lúc tôi đã phải đi đường vòng. Nhưng hiện giờ tôi đang rất hạnh phúc. Và hơn hết, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy ánh sáng trong cuộc đời mình.